Trung thu nhà Hậu

Một trung thu an lành, lấp lánh nụ cười con trẻ, ấm áp tình yêu thương của gia đình, đôi khi là điều gì đó quá xa vời với những số phận, cảnh đời...Dưới đây là câu chuyện hay về trung thu nhé

a ơi, vài bữa nữa Trung thu, ba mua cho con cái đèn lồng nha ba?
- Rồi, ba sẽ mua. 
- Hay mình mua cái chạy pin ba ha, hơi mắc nhưng chơi được lâu á.
- Ba biết rồi. Nào lên xe đi kẻo muộn học giờ.
Âu yếm nhìn con, lòng Hậu chùng xuống trong suy tư
30 năm trước…
- Cô nói xem, nếu cô không có gì, thì tại sao bọn chúng nó lại nói cô lẳng lơ?
Mặc gã chồng đang gào lên, Thủy thở dài, bước ra ngoài sân, không muốn buông một lời cự cãi với tay chồng nát rượu. Ngày nào hắn cũng điệp khúc đó, rằng cô ngoại tình, hư hỏng; Cũng chỉ vì những thằng bạn rượu của hắn thấy cô xinh đẹp nên buông lời trêu đùa, đùa không được quay ra kích bác một thằng vũ phu và nông cạn như hắn. Cái thai trong bụng, đến tháng sinh rồi khiến người cô trở nên ì ạch và mệt mỏi. Từ ngày mang bầu tới giờ, cô cũng nếm trải không ít những lời lẽ cay nghiệt, thậm chí cả những trận đòn ghen của hắn.
- Cô đứng lại! Ai cho phép cô tỏ thái độ đó.
Thấy vợ vẫn bước đi, Hùng chạy lại góc nhà, vớ lấy cái búa. Tay hắn lăm lăm giơ nó lên trước mặt Thủy, miệng hắn gằn từng tiếng, phả trong hơi thở nồng nặc mùi cồn.
- Hôm nay mày không khai cái thai trong bụng là con thằng nào thì tao giết... giết...
Thủy bắt đầu hoảng sợ, cô xoay người cố chạy ra phía cổng mong có hàng xóm nào đi qua đỡ cho cô. Không kịp nữa rồi, bao sức lực của một người đàn ông cùng với cơn thú tính của gã, đã dồn vào nhát búa chí mạng đó. Nó đập trúng vào gáy, khiến cô gục xuống. Thấy cô nằm im không động đậy, hắn nghĩ cô giả vờ, nên dùng chân đá vài cái vào người cô. Không thể nào, hắn mới chỉ đánh nhẹ như thế, thì làm sao lại ngất đi được. Mọi ngày hắn đấm đá túi bụi, chỉ thấy cô ôm mặt đau đớn khóc cơ mà.
- Cô tưởng cô giả chết mà được à. Đứng dậy cho tôi mau.
Hắn bắt đầu run run, ngồi xuống cạnh, lật người cô dậy, mặt hắn tái nhợt, cơn say như biến mất.
- Em ơi, em tỉnh lại đi, đừng đùa anh như thế. 
Cô vẫn nằm yên bất động, càng khiến hắn hoảng hồn. Hắn bắt đầu khóc, hai tay hắn ôm lấy khuôn mặt cô, lắc qua lắc lại. Phía hàng rào, cu Hậu, cháu bà Khuê hàng xóm, nãy giờ chứng kiến từ đầu, vừa chạy ra đường vừa hô lớn “Chú Hùng đánh chết cô Thủy rồi”. Dân làng hò nhau đưa cô vào viện, nhưng các bác sĩ cũng chỉ có thể cứu kịp đứa bé trên thân thể người mẹ vừa chết mà thôi.
Trung Thu ấy khi bọn trẻ trong làng đang nô nức, với màn múa lân, phát bánh kẹo hoa quả ngoài sân kho, thì ngõ nhỏ cuối làng, một đứa trẻ sơ sinh đang khóc ngằn ngặt vì đói. Tiếng khóc yếu ớt của nó hòa tiếng kèn đám ma đang ai oán ngoài kia - Trung thu đầu tiên đánh dấu sự có mặt của nó trên đời.
Mẹ nó chết, còn bố nó bị kết án 5 năm tù giam cho tội danh ngộ sát. Ông bà nội nó đã bán gần hết gia sản mới giúp được bố nó mức án với tội danh đó để khỏi mục xương trong tù.
Con bé được đặt tên là Thu - chắc vì nó được sinh ra đúng ngày rằm tháng Tám. Chẳng biết sữa mẹ là gì, nó lớn lên bằng những bát nước gạo mỗi bữa cơm bà nội nó hớt lại, pha thêm chút đường. Mỗi bữa bà vừa bón vừa nạt nộ cáu giận khi nghĩ tới thằng con trai đang sống khổ sở trong nhà lao. Con bé thì vẫn chân tay múa tứ tung, chắc nó nghĩ bà nó đang đùa với nó...
Rồi thấm thoắt 5 năm trôi qua, bé Thu dù còi cọc nhưng rồi cũng lớn dần. Ông nội nó cũng buồn, tủi nhục vì con mà ngã bệnh và ra đi sớm. Nó như cái cây dại, sống lay lắt trong sự càu nhàu của bà nội và sự dằn hắt của người cô ruột. Trong nhà, nó bị bỏ mặc, nên không ai tập cho nó nói, nó bị ngọng từ ấy... Chỉ có bà Khuê hàng xóm, và thằng cu Hậu-cháu bà, là biết đến sự tồn tại của nó.
Mùa thu năm ấy, bố nó mãn hạn tù.
Đang chơi giữa sân, thấy người đàn ông lạ tiến về phía cổng, nó nhớ mấy bà hàng xóm hay dọa có ông ba bị bắt trẻ nên con bé hoảng hốt chạy vào trong buồng, chui xuống gầm giường cho tới lúc bà nội nó về, nó mới lấp ló hé mắt phía cửa, hóng xem họ nói chuyện gì.
- Về nhà là tốt rồi. Tắm đi để mẹ nấu cho cái gì ăn. Mà gặp con bé chưa?
- Mặc xác nó. Nó đâu phải con tôi.
Vùng vằng vài câu, Hùng đứng dậy lấy bộ quần áo đi tắm. Trong đầu hắn đến giờ vẫn nghĩ, con bé không phải con mình.
Nhà có thêm người, nhưng vẫn không ai chuyện trò gì với nó. Nó chỉ biết bà nội dặn phải gọi người đó bằng Bố. Lâu lâu bà Khuê đi qua, dúi cho nó khi thì quả ổi, lúc múi bưởi hay cái kẹo. Chiều hôm rằm, nghĩ tủi cho nó, nên lúc đi chợ bà mới mua cho cái đèn ông sao nho nhỏ. Sợ nó bị mắng, nên bà sang hẳn nhà tặng cho nó trước mặt bà nội với bố nó. Chiếc đèn đẹp quá, những tờ giấy màu đỏ mới lấp lánh làm sao, cả cái tua kim tuyến này nữa... mắt con bé lấp lánh ánh cười khi cứ mân mê cái đèn Trung Thu đầu tiên trong đời.
Sẩm tối, nhà nào cũng nấu cơm sớm cho con ăn, nên mới 7h mà bọn trẻ đã rồng rắn kéo nhau qua các ngõ, réo nhau ầm ĩ ra sân kho rước đèn. Thu bồn chồn cái chân, nhưng nhà nó còn chưa ăn cơm. Tới lúc tiếng trống múa lân đã vang lên, nó cầm cái đèn chạy vút ra phía cổng. Bố nó nhanh chóng chạy theo, túm lấy cái tay nó, giật phắt cái đèn và bẻ gãy. Con bé bật khóc, nhưng tiếng khóc của nó lại làm cho người mà nó gọi là bố thêm khó chịu. Mắt hắn vằn lên nhưng tia máu đỏ, nhìn con bé như kẻ thù, và trút lên con bé những cái tát tàn nhẫn. Con bé cố vùng vẫy, chạy ra cổng nó va phải bà Khuê, miệng nấc lên.
- Pố đắn chửa cơm…Pố đắn chửa cơm.
Bà ấy ôm lấy nó, chẳng cần hỏi thì nhìn cái mặt đỏ ửng và những vệt máu hai bên khóe miệng thì cũng đoán được rồi. Đưa nó vào nhà, bà lấy nước ấm lau mặt cho con bé, lấy cơm cho nó ăn, và cả miếng bánh dẻo mà bà định mai đưa cho nó. Lúc nó ngủ say, bà mới bế nó lên và đưa về nhà. Con bé đáng thương quá, nó khiến bà xót xa mà chỉ biết đứng nhìn chứ không can thiệp được.
Con bé lớn lên trong cảnh đời ấy, nó không được đi học, bà Khuê - người quan tâm tới nó nhất cũng mất năm nó lên 10. Hậu đã vào Nam đi làm ăn, nên kể từ đó, bao nhiêu cái Trung Thu trôi qua nó không còn được thêm một mẩu bánh nướng nào nữa. Cũng chẳng còn ai rủ rỉ chơi với nó mỗi trưa nó chui qua bờ rào sang bên ấy.
Rồi thì nó 18 tuổi, mặc cho ngày ngày cắm mặt vào ruộng đồng, mà nó vẫn phổng phao xinh xắn lắm, có lẽ nó giống mẹ nó ngày nào. Nó nghe người ta xì xào nhiều về cái chết của mẹ, nó cũng hiểu vì sao bố căm ghét nó tới vậy. Đặc biệt khi cái đám trai làng cứ buông lời tán tỉnh nó, mỗi lần như thế lại một trận đòn diễn ra kèm bao lời rủa xả “ Mày rồi lại giống con đĩ mẹ mày”.
Hậu năm nào giỗ bà Khuê cũng về trước cả tuần để dọn dẹp và làm giỗ. Anh cũng là trẻ mồ côi, được bà cưu mang. Bà cũng thương anh lắm, nên trước khi mất chỉ lo không thể nhìn thấy anh yên bề gia thất. Lần nào giục anh cưới vợ, Hậu chỉ cười hiền, mắt nhìn sang phía bờ rào bên kia. Anh biết rõ hoàn cảnh của Thu, anh biết cả việc mẹ cô chết oan như thế nào. Con bé cũng quý Hậu lắm, trước đây Hậu đi làm, mỗi lần anh về quê, nó lại chui qua rào như hồi bé, mang cho anh thứ đồ ăn gì nó có. Sợ bố phát hiện, nên nó chẳng dám nhận cái gì từ anh mang về nhà.
Trung thu năm nó 20, lần đầu Hậu về mà không vào dịp giỗ. Thu bỏ ra nghĩa địa, ngồi cạnh mộ mẹ mà khóc, sau khi nhận trận đòn của bố cùng với những tràng rủa xả. Đó cũng là Trung Thu cuối cùng nó sống trên cái mảnh đất ấy, vì ngay sau đêm hôm đó, Hậu đã quyết định phải đưa nó vào Nam, thoát ra cái ngục tối ấy ngay lập tức. Nó gật đầu theo anh không chút ngập ngừng.
5 năm nơi miền đất mới cuộc sống cũng đã mới, Hậu đã tự mua đất và làm được cái nhà cấp 4, mở một tiệm tạp hóa nhỏ cho Thu. Bận rộn nên cứ lần lữa mãi, khiến cái ý định trở về quê xin giấy để đăng kí kết hôn vẫn chưa thực hiện được. Thu bây giờ xinh đẹp hơn, cười nhiều hơn, nụ cười thật trong sáng và hiền hậu, nó thay cho những lời lẽ cảm kích trong lòng cô, dành cho Hậu.
Nhưng... cuộc sống không phẳng lặng hoàn toàn, Thu 3 lần có bầu đều sẩy thai cả ba, bác sĩ giải thích do xương chậu của cô đã bị tổn thương từ nhỏ, nên ảnh hưởng ít nhiều tới quá trình mang thai. Đến lần thứ 4 mới có kết quả. Thế nhưng... Vào cái ngày anh vui sướng chào đón bé Hân - đứa con đầu lòng chào đời thì cũng là ngày vợ anh bị băng huyết, không thể cứu chữa được. Cô ấy vĩnh viễn rời khỏi anh mà chưa kịp có tên trong tờ giấy đăng kí kết hôn.
……
- Hân ơi, xong chưa con?
- Dạ ba đợi con chút nha.
- Nãy con đặt cái gì trên bàn thờ mẹ vậy?
- Dạ là bài kiểm tra con được 10 á ba. Cô kêu tả về tết Trung Thu, nhưng mà con không tả Trung Thu của con, mà con tả Trung Thu đầu tiên mẹ được ăn bánh dẻo mà ba kể. Mà ba ơi, sang năm ba chỉ cần mua 1 chiếc đèn ông sao cho mẹ thôi ba nha. Con sẽ giữ cái này thật cẩn thận, để ba khỏi tốn tiền mua những năm sau.
- Chỉ cần con gái ba vui, thì việc gì ba cũng làm được. Ăn nhanh đi rồi ba đưa đi rước đèn.
- Dạ ba.
Hậu ngước mắt lên phía bàn thờ, nơi mà rằm tháng 8 năm nào anh cũng cài trên đó một chiếc đèn ông sao, và cặp bánh dẻo. Nụ cười của người phụ nữ trong di ảnh luôn làm anh thấy đủ yêu thương để cố gắng cho chặng đường phía trước.

Sưu tầm